Khotangtruyenmatonghop
Chào Mừng Mọi Người Đã Ghé Thăm Diễn Đàn.
Chúc các bạn có những phút giây Very Happy vẽ
Khotangtruyenmatonghop
Chào Mừng Mọi Người Đã Ghé Thăm Diễn Đàn.
Chúc các bạn có những phút giây Very Happy vẽ
Khotangtruyenmatonghop
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


truyen ma kinh di, truyen ma tong hop, kho truyen ma
 
Mien Dat HuaTrang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Máu thấm tiền xu

Go down 
Tác giảThông điệp
haodanh_votinh1311
Điều Hành
haodanh_votinh1311


Tổng số bài gửi : 580
Thành Tích : 6589
Điểm Danh Vọng : 4
Tham gia ngày : 14/08/2010
Tuổi : 36
Đến từ : Việt Nam

Máu thấm tiền xu Empty
Bài gửiTiêu đề: Máu thấm tiền xu   Máu thấm tiền xu EmptySun Mar 31, 2013 10:52 pm

Ôm đầu, ôm cổ…. cắm đầu, cắm cổ mà chạy… Đồng vừa thở hồng hộc vừa chạy như có ma đuổi sau ý… chạy hẳn vào cái ngõ hẻm thăm thẳm đó… Đám đàn bà đang rôm rả cười nói, buôn chuyện cũng phải né sang 1 bên, tránh đường cho Đồng…. Người dân ở đó cũng không biết Đồng là ai, nhưng nhìn thoáng qua cũng đoán được đó là một kẻ thuộc thành phần bất hảo, không phải người lương thiện đàng hoàng! Đồng cóc cần biết mọi người nghĩ sao về hắn. Hắn chỉ muốn trốn thoát, trốn thoát điều gì thì ngay cả bản thân hắn cũng không biết! Hắn chỉ biết hắn cần phải chạy thật xa, phải làm một cái gì đó để xua tan những cảm xúc dữ dội đang trào ứ trong hắn. Con hẻm ngoằn ngoèo uốn khúc như một con rắn khổng lồ cuối cùng đâm ra một bãi rác lớn. Nơi đó người ta vứt tất cả những thứ rác rưởi và chất thải của cả cái thị xã này. Mùi xú uế nồng nặc bốc lên làm Đồng bất giác muốn nôn ọe. Hắn giựt lùi muốn quay trở lại, nhưng không biết ma quỷ xui khiến gì tự nhiên hắn lại xăm xăm tiến về phía cuối bãi rác chỗ có những chiếc ống cống bằng xi măng đang nằm lăn lóc chờ ngày các cơ quan chức năng đưa chúng về đúng vị trí. Ở phía đó ngược chiều gió, đồng thời cũng phía cuối của bãi nên hầu như chỉ toàn là rác cũ, lâu năm, mùi hôi thối cũng không nồng nặc như ở chỗ lúc nãy. Đồng bước chậm lại, hai tay buông thõng xuôi theo người một cách chán chường, mệt mỏi. Trong lòng Đồng giờ đây ngổn ngang biết bao nỗi lo âu sợ hãi. Đồng đã thua đến đồng bạc cuối cùng! Không những thế, cả giấy tờ nhà đất Đồng cũng thế chấp mất rồi, cộng thêm tờ giấy nợ một trăm triệu kia nữa… Biết làm sao bây giờ? Chỉ còn mỗi một cách là chết đi mà thôi! Nhưng nếu Đồng chết đi thì mẹ và vợ con Đồng sẽ sống sao đây? Căn nhà nhỏ và mảnh đất bé xíu mà lâu nay vợ Đồng vẫn chăn nuôi và trồng mấy liếp rau liếp cải ấy sẽ bị chủ nợ xiết đi, mẹ và vợ con Đồng sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ, không chốn nương thân… Nhưng nếu Đồng không chết thì sao? Nhà đất vẫn bị xiết, đồng thời chắc chắn sẽ bị truy tố ra tòa vì số nợ một trăm triệu có giấy tờ cam kết hẳn hoi kia. Chết! Chết! Đúng rồi, chỉ có cái chết mới có thể giúp được Đồng trong lúc này… Nhưng làm sao Đồng đành lòng… Mẹ Đồng già rồi cứ nay yếu mai đau, vợ Đồng lại sắp đến ngày sinh nở. Trời ơi… tại sao ông trời lại đẩy con vào đường cùng thế này? Ông trời ơi, ông không thương con thì xin ông hãy thương lấy mẹ và vợ con của con. Mẹ con đã khổ cả đời vì cha con rồi. Còn vợ con, từ ngày về làm vợ con, cô ấy chưa một ngày được thảnh thơi vuisướng. Nhưng cô ấy chưa khi nào hờn trách gì con mà vẫn vuivẻ chịu đựng, san sẻ cùng con những thiếu thốn, khó khăn… Con không có lỗi… chính vì con thương mẹ và vợ con con, con muốn họ được sống sung sướng hơn, vì vậy con mới… và bây giờ con ra nông nỗi thế này đây… hu hu hu… Không nhấc chân lên nổi nữa, Đồng ngồi thụp xuống, lưng tựa vào một ống cống và khóc ngất lên từng hồi như có điều oan ức đớn đau lắm vậy. Công bằng mà nói, Đồng không phải là đứa bỏ đi. Hắn là một đứa con hiếu thảo, là một người chồng biết yêu thương vợ. Nhưng có lẽ tại số phận của hắn, tại cái kiếp người của hắn đã được đặt để vào khuôn khổ nghèo hèn nên mặc dù hắn rất siêng năng làm lụng mà vẫn không khá lên được! Từ lúc hơn mười tuổi hắn đã biết bưng thúng bánh đi dài theo các con hẻm, cất tiếng rao lanh lảnh để giúp mẹ kiếm tiền lo bừa ăn hàng ngày cho bốn miệng ăn: ba mẹ, hắn và đứa em gái út. Ba hắn là một gã đàn ông nát rượu. Không ngày nào ông không uống, mà không phải chỉ uống sương sương, nhâm nhi vuibạn vuibè… Ba hắn uống như hũ chìm, uống đến say khướt quên trời, quên đất. Hôm nào mẹ hắn không có tiền lo rượu cho ba hắn thì chắc chắn hôm đó bà sẽ bị một trận đòn nhừ tử đến nỗi cười cũng không chịu được, hoặc là chính mẹ hắn hoặc là hắn chạy tới quán bà Tư ở đầu đường mua chịu rượu và một ít cá khô về làm mồi cho hắn thì mới có thể yên thân được. Nhưng những hôm có rượu, có mồi thì cũng đau dễ được yên thân. Ba hắn khi đã uống say thường đem những chuyện bực mình từ năm xửa năm xưa ra dày vò mẹ hắn. Nếu mẹ hắn nín nhịn không cãi lại thì ba hắn bảo mẹ hắn coi thường: – Tao không đáng mặt nói chuyện với mày sao? Còn nếu mẹ hắn không nín nhịn được, có lời đôi co qua lại thì lập tức ba hắn hùng hổ: – À… à, cái con này hỗn! Mày dám ăn nói tay đôi với chồng mày à? Tao phải dạy cho mày một trận mày mới hiểu được câu “phu xướng phụ tùy”! Những ngày thơ ấu của Đồng là những ngày thấm đẫm nước mắt khổ đau của người mẹ gầy gò khốn khổ. Có lần Đồng hỏi: – Sao mẹ không bỏ phứt ổng đi, con thấy ba mẹ thằng Tam cũng bỏ nhau có, có sao đâu? Không có cha như thằng Tam coi bộ còn sướng hơn… Mẹ Đồng khóc òa lên rồi ôm hắn vào lòng nói nhỏ: – Con không được nói vậy! Mẹ con mình mang ơn ông ấy, dù khổ hơn nữa mẹ cũng không thể nào bỏ ông ấy được, mẹ phải đền ơn ông ấy… – Ơn gì hở mẹ? Đồng ngây thơ hỏi nhưng mẹ hắn lại gạt đi: – Con còn nhỏ, con chưa hiểu, chưa biết được đâu. Hiện nay, con chỉ biết nghe lời mẹ là đủ rồi! Dù ba con có thế nào đi nữa con vẫn phải thương yêu và kính trọng ông ấy, con không được quyền nói xấu ông ấy, nghe không? Bởi vì… với mẹ con mình, ông ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời! Đồng rất hậm hực khi nghe mẹ nói thế, nhưng vốn là một đứa ngoan, biết nghe lời nên Đồng cũng không dám hỏi nhiều. Nó miễn cưỡng yêu thương, miễn cưỡng kính trọng người đàn ông luôn hành hạ mẹ nó. Với Đồng và em gái thì đỡ hơn, ông ấy hầu như không hề làm khó hai anh em Đồng. Đồ nhậu có món gì ngon, thấy anh em Đồng đi ngang ông đều ngoắt lại: – Ê… ê! Hai đứa bây vô đây ăn với tao nè… cái này ngon lắm nghe… ăn đi, ăn đi cho mau lớn để mẹ mày nhờ… Hầu như ông luôn luôn lặp lại câu đó mỗi khi gọi anh em Đồng vào ăn cùng. Ông cũng chưa hề đánh Đồng dù chỉ là một roi phết nhẹ trên mông hay một bạt tai khi tức giận. Tuy nhiên ông cũng chưa bao giờ tỏ ra yêu thương, quyến luyến Đồng. Với em gái Đồng thì khác. Có những lúc ông ôm con bé vào lòng, vuốt tóc vuốt tay nó rồi cười khà khà đầy mãn nguyện: – Con gái rượu của tao! Con gái vàng gái ngọc đây mà… Không ít lần Đồng thấy thắc mắc trong lòng, bởi vì hắn thấy ở những nhà khác, người cha thường tự hào về con trai của mình hơn. Mẹ Đồng đã phải chịu đựng một người chồng như vậy hết năm này qua năm khác. Cho đến một ngày, ba Đồng nhậu say về ngang qua cây cầu nhỏ, do sơ sẩy thế nào mà rơi tòm xuống dưới không ai hay, mãi đến sáng hôm sau đi tìm khắp nơi không thấy, chỉ nghe một người bạn nhậu bảo: – Chiều hôm qua anh ấy có tới đây uống rượu với tôi nhưng đã về lúc chập tối! Mẹ Đồng hoảng lên, mếu máo kêu khóc, mọi người đổ xô đi tìm thì mới phát hiện xác ông vướng dưới đám lục bình ớ khúc sông gần đó. Sau đám tang ba, cuộc sống của mẹ con Đồng dễ thở hơn rất nhiều, nhưng Đồng vẫn không hiểu sao mẹ Đồng cũng vẫn không vuimà mặt mày cứ u sầu ủ dột. Rồi một hôm, Đồng được nghe mẹ kể cho nghe về bí mật đời mình, về lý do tại sao bao nhiêu năm qua mẹ Đồng vẫn một lòng yêu thương ba Đồng dù đã bị ông hành hạ không thương tiếc những khi say rượu. Ngày đó, mẹ Đồng là một cô gái quê nghèo khổ trôi dạt lên Sài Gòn tìm kế sinh nhai. Vừa chân ướt chân ráo lên nơi thành thị, cô đã lọt ngay vào tầm ngắm của một tên sở khanh. Hắn tìm mọi cách để ve vãn, dụ dỗ cô, và hắn đã làm được điều đó không mấy khó khăn đối với một cô gái thật thà và cứ tưởng xung quanh mình ai cũng thật thà như thế! Hắn hứa hẹn đủ điều, nhưng đến lúc cô gái báo tin mình đã mang thai thì hắn cao chạy xa bay không một lời từ giã. Một mình thân gái nơi xứ lạ quê người, không người thân, không tiền bạc, cô làm sao tồn tại được? Còn trở về quê thì cô biết ăn nói sao đây về cái bào thai đang lớn dần từng ngày trong bụng? Khổ đau, tuyệt vọng, một đêm mưa gió đầy trời, cô gái đã tìm tới bên sông vắng để quyên sinh. Nhưng bất ngờ, cũng trong đêm đó có một chàng trai lang thang đi dưới trời mưa trên đường vắng, tình cờ phát hiện cô gái định hủy mình. Chàng trai đã kịp thời cứu cô thoát chết và nghe cô kể về hoàn cảnh của mình. Xót thương cho thân phận người con gái bơ vơ nơi đất lạ, người con trai đã đứng ra nhận lấy trách nhiệm về mình. Ngay sáng hôm sau, anh dắt cô gái về quê thưa chuyện với gia đình rằng: – Con đã lỡ làm cho con gái người ta bụng mang dạ chửa, ba mẹ thương con, thương cháu nội mà đừng trách phạt chúng con, cho phép chúng con được thành vợ thành chồng … Ai nấy ngớ người la trước cái tin hệ trọng của cậu con trai cả, nhưng sau đó cả nhà cũng mừng vuikhông kém vì sắp có cháu nội để bế bồng. Thế là việc cưới xin được tiến hành ngay sau đó, tuy đơn sơ giản dị nhưng đã cứu vớt được cuộc đời của cô gái và cả đứa bé chỉ mới là bào thai. Rồi khi đứa bé chào đời, người cha vẫn làm tròn bổn phận, không một chút đối xử phân biệt hay hà khắc nào với nó. Lắm lúc nó nghịch phá nhưng chưa bao giờ người cha vung roi đánh con lấy một lần. Chính điều đó làm cho người mẹ cảm động và nguyện với lòng mình, suốt đời này kiếp này mẹ con cô sẽ làm tất cả để đền đáp ân tình của người đàn ông đó. Nghe mẹ kể lại chuyện đời mình, Đồng vô cùng hối hận vì đã có những lúc cảm thấy ghét cha, thù cha, và cả đến khi ông ấy chết, tuy Đồng cũng buồn đau, cũng thương đấy, nhưng đâu đó bên cạnh vẫn là cảm giác được giải thoát, không phải giải thoát cho bản thân mình, mà là giải thoát cho người mẹ mà Đồng luôn yêu thương, kính trọng. Đồng giúp mẹ làm đủ thứ việc để kiếm tiền nuôi em. Từ bán bánh bán khoai, đến gánh nước, khiêng hàng,… thứ gì Đồng cũng làm, miễn kiếm được ít tiền đem về cho mẹ. Mẹ Đồng nhiều năm lao lực nên sức khỏe sa sút rất nhanh, bà không còn làm được những việc nặng nhọc nữa, chỉ quanh quẩn ở nhà lo cơm nước vá, may cho anh em Đồng, đã vậy bà cứ nay đau mai yếu quặt quẹo rất thương tâm. Những đồng tiền ít ỏi Đồng kiếm được nếu chỉ để lo cho ba miệng ăn không thôi thì còn tạm đủ, chứ thêm khoản thuốc thang cho mẹ thì Đồng không sao lo nổi. Thế nên cuộc sống của ba mẹ con vẫn cứ đắp đổi qua ngày. Năm hai mươi tuổi, trong một lần đi theo một ông thầu xây dựng làm một công trình lớn tận Bình Dương, Đồng tình cờ quen Lan, một cô gái nhỏ hơn Đồng hai tuổi, hiện đang làm công ở một lò gốm gần nơi công trình Đồng đang thi công. Sau khi tìm hiểu, Đồng biết được hoàn cảnh của Lan cũng bi đát không kém gì mình. Lan mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô sống với vợ chồng người chú và thường xuyên bị bạc đãi. Lan phải làm việc và giữ em quần quật suốt ngày không được nghỉ tay, vậy mà vẫn bị chú thím chửi là “thứ đồ ăn hại”, là “tội báo oan gia”. Lớn lên một chút, Lan được thím giới thiệu vào làm ở đây, lương mỗi tháng đều bị thím ứng trước gần hết, chỉ chừa lại cho Lan một số ít ỏi, không đủ để cô ăn xôi mỗi sáng đi làm. Nhưng dẫu sao Lan vẫn thích đi làm hơn. Đi làm thế này vừa có bạn bè để trò chuyện, có những giây phút lặng lẽ một mình để thả cho tâm hồn thiếu nữ mười tám tuổi được bay bổng với những ước mơ, và đi làm thế này thì đỡ phải nghe những câu mắng chửi nặng nề vô lý… Chuyện không có tiền trong người với Lan cũng đã trở nên quen thuộc rồi, bình thường rồi nên cô cũng không cảm thấy buồn hay phẫn uất gì cả. Đồng và Lan quen nhau không lâu thì cả hai đã thật sự cảm mến và thương yêu nhau vô hạn. Nhưng chuyện cưới xin đối với Đồng lại là một vấn đề nan giải. Ngày mẹ Đồng lặn lội lên Bình Dương tìm đến thưa chuyện với chú thím Lan, bà trở về nhà với vẻ mặt ỉu xìu buồn tủi… Chú thím Lan luôn miệng nói hai người đã nuôi dưỡng Lan từ hồi còn bé nên coi cô như con gái ruột của mình, giờ gả cô đi lấy chồng, họ không đòi hỏi gì nhiều, nhưng bắt buộc phía nhà trai phải lo đầy đủ các lễ vật và cả nữ trang cho cô dâu, tiền đưa cho nhà gái… Chỉ một trong những yêu cầu đó thôi cũng đủ làm mẹ con Đồng xính vính rồi, có đâu tới nữ trang, lễ lộc… Đồng thương Lan, hắn cũng muốn tổ chức một đám cưới thật rình rang, muốn cô dâu của hắn phải là người đẹp nhất, lộng lẫy nhất trong ngày cưới, nhưng khả năng kinh tế lại không cho phép hắn làm được một cái đám cưới thật bình dân! Lâu nay, Lan là cô gái nhu mì, ít nói, chú thím nói gì cũng im lặng lắng nghe, và luôn làm đúng theo như thế. Nhưng riêng lần này cô quyết liệt phản kháng. Chú thím không cho phép Lan làm vợ một “thằng nghèo kiết xác”, Lan không cãi lại nhưng cô đã mạnh mẽ dắt tay Đồng đi đăng ký kết hôn, không cần tới sự chấp thuận của chú thím. Lan về làm vợ Đồng mà không có cả một bữa tiệc trà để hai họ chung vui. Nhưng cô không hề buồn vì điều đó. Đồng yêu Lan, và còn biết ơn vì cô đã biết thương, biết thông cảm cho hoàn cảnh của hắn. Mẹ Đồng cũng hết lòng yêu quí con dâu. Tử nhỏ Lan đã mất cha mẹ, Lan chưa được sống trong sự ấm cúng của một gia đình, nên từ ngày về nhà Đồng, được Đồng, mẹ Đồng và cô em gái thương yêu quí mến, Lan cảm thấy sung sướng lắm, hạnh phúc lắm. Dẫu cho cuộc sống có thiếu thốn, có vất vả hơn nữa Lan cũng bằng lòng. Cưới nhau gần ba năm sau Lan mới có thai. Cả nhà Đồng vuinhư mở hội. Ai cũng náo nức chờ đón đứa bé ra đời. Riêng Đồng, từ ngày có vợ, hắn luôn dằn vặt về sự bất tài của mình. Giờ thì hắn lại sắp có con, hạnh phúc nhân lên mà nỗi lo và vất vả cũng sẽ nhân lên gấp bội. Hết ngày này qua ngày khác, lúc nào trong đầu Đồng cũng suy nghĩ, tìm cách có thật nhiều tiền để lo lắng cho gia đình, cho tuổi già của mẹ được an nhàn hưởng lạc, để vợ mình có được những ngày thật sự hạnh phúc và để đứa bé sắp chào đời kia có được một cuộc sống đầy đủ không thua kém ai. Một lần tình cờ Đồng gặp lại Thống – một người bạn từng đi làm cu li, thợ hồ chung với Đồng, nhưng hai người đã bặt tin nhau gần hai năm. Gặp Thống, Đồng thật ngỡ ngàng. Nếu Thống không chủ động gọi thì chắc Đồng sẽ cho là mình lầm, cho là người giống người thế thôi. Thống bây giờ sang trọng như một ông chủ lớn. Giày da bóng lộn, áo quần tươm tất, đầu tóc chải láng mướt và trên tay là chiếc cặp táp to đùng mà Đồng cứ thắc mắc không biết nó chứa cái gì trong đấy? Thống, một đứa chưa biết mặt chữ, mở miệng ra là chửi thề, không biết làm gì ngoài những việc nặng nề cần dùng đến cơ bắp. Thế thì hắn làm gì mới hai năm mà phất lên ghê thế? – Mày lúc này thế nào? Thống đặt ly cà phê trước mặt Đồng, hất hàm trịch thượng hỏi. Đồng lúng túng, không biết phải xưng hô thế nào cho phải. Mình lam lũ nghèo hèn thế này mà nói chuyện xưng hô mày tao với một kẻ sang trọng như Thông liệu có… kỳ không? Còn xưng hô tôi và anh thì Đồng không quen lắm. Nhưng thôi, Thống đã chủ động thì mình còn gì phải ngại nữa chứ, nó giàu sang mặc nó, mình cứ mày tao thỏa thích như lúc trước. – Tao vẫn vậy thôi! Còn mày, dạo gần đây mày mất tích, làm gì mà coi bộ đổi đời rồi vậy? Đồng đã lấy lại được tự nhiên. Thống cười ha hả: – Cuộc đời mà mậy, lên voi xuống chó có mấy hồi! Cũng nhờ trời thương, tao gặp một cơ duyên mới được đổi đời thế này đây! Đồng nuốt nước bọt, tò mò hỏi: – Cơ duyên gì thế? Mày có thể bày cho anh em kiếm sống không? Nụ cười trên môi Thống vụt tắt, mặt sa sầm xuống, Thống nói nhỏ: – Không được! Không phải tao ích kỷ gì với mày, nhưng đây là nguyên tắc mà tao phải tuân theo, không thể tiết lộ được. Nhưng Đồng ạ, đôi khi nghèo khổ như tao với mày lúc trước mà còn hạnh phúc hơn đó! Mày đừng nhìn bề ngoài của tao như vậy mà khát khao, buồn lắm mày ạ, tao đã phải đánh đổi rất nhiều, rất nhiều đó… Trong một thoáng, Đồng nhận ra nét đau khổ cùng cực vụt hiện ra trên mặt Thống. Nhưng lúc đó Đồng không nghĩ nhiều tới việc ấy, Đồng chỉ chửi thầm trong bụng: – Không muốn giúp anh em thì thôi, đừng bày đặt giở giọng đó ra chứ bạn! Nghèo khổ như trước mà hạnh phúc hơn giàu sang lúc này sao? Vậy sao không đánh đổi đi, sao không tiết lộ bí quyết cho tao đi? Hừ, chẳng qua mày là đứa không muốn ai hơn mình… Nghĩ thế nên Đồng chỉ cười cười khi nghe Thống Đồng tê tâm sự rồi một lát sau Đồng tìm cớ chào Thống để ra về bỏ lại Thống một mình bên ly cà phê với ngổn ngang tâm sự chưa kịp giải bày cho hết. Một thời gian sau, Đồng nghe người ta nói Thống bây giờ chuyên sống trong các sòng bài. Nhờ các ván bài mà Thống giàu lên như vậy. Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu! Đồng. Ừ sao mình không thử thời vận một lần nhỉ? Trước đây, những lúc rãnh rỗi Đồng hay cùng đám bạn chơi bài, và hắn luôn là người gặp nhiều vận đỏ nhất. Tại sao lâu nay mình không biết thử, trời ơi, tiếc quá đi mất! Biết đâu… biết đâu chỉ sau một vài ván, mình có đủ khả năng lo lắng cho gia đình, trước mắt là lo cho vợ mình sinh nở được chu đáo. Nghĩ là làm, ngay chiều hôm đó, Đồng về nhà lén lấy hết số tiền mà lâu nay hai vơ chồng tiện tặn dành dụm lo cho ngày Lan sinh con. Tuy số tiền không nhiều, nhưng đó là toàn bộ gia tài của hai vợ chồng. Khi cầm số tiền đó trong tay, trong lòng Đồng cũng một thoáng run lên khi nghĩ ngộ nhỡ mình thua cuộc…? Nhưng Đồng đã nhanh chóng gạt cái ý nghĩ xúi quẩy ấy ra khỏi đầu, chưa vào cuộc đã nghĩ tới điều xui rủi là không được, phải nghĩ sau đêm nay mình sẽ có rủng rỉnh tiền, để mua cho mẹ và vợ mình những chiếc áo đẹp, những bữa ăn ngon, đầy đủ dưỡng chất… Không đầy hai tiếng đồng hồ sau, Đồng đã trắng tay! Toàn bộ số tiền dành dụm đó đã bay vào túi người khác trong nỗi đắng cay cùng cực của Đồng. Thất thểu ra đường, Đồng lang thang đi hoài mà không dám về nhà. Hắn sợ, hắn không biết phải ăn nói sao với mẹ và vợ hắn. Nếu biết mất số tiền đó, mẹ và vợ hắn sẽ phản ứng thế nào đây? Hắn biết hai người đó sẽ không ai mắng chửi gì hắn đâu, nhưng hắn sợ nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, những giọt nước mắt mà từ sau ngày ba hắn chết hình như nó chưa phải chảy ra lần nào nữa. Hắn cũng rất sợ đôi mắt vợ hắn trĩu nặng âu lo sợ lắm ánh nhìn buồn diệu vợi của vợ hắn. Ông trời đang thử thách mình đây, ông trời không bao giờ đẩy mình vào đường cùng đâu! Vì nghĩ thế nên Đồng đã nhắm mắt lún sâu vào hố thẳm… Đồng về nhà, ra vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra, mẹ và vợ hắn cũng chưa biết gì nên cả nhà vẫn vuivẻ. Cơm nước xong, hắn xoa xoa vào cái bụng bầu to tướng của vợ, trìu mến nói: – Con ngoan, chỉ còn mấy ngày nữa thôi là con ra đời rồi! Ba mẹ và bà nội mong con lắm đó, con có biết không? Thôi, con ở nhà ngoan, đừng quãy đạp mẹ nhé, ba đi đằng này có chút việc! Đồng viện ra một lý do để đi. Mẹ và vợ hắn không hề biết, trong lưng áo hắn là cuốn sổ đỏ của ngôi nhà và mảnh đất nhà cạnh bên – toàn bộ gia tài của cả nhà đang nằm trong tay Đồng. Hắn tìm tới sòng bài, thế chấp tờ giấy đỏ và lại đem toàn bộ số tiền đặt vào cuộc đỏ đen may rủi. Lại thua! Mồ hôi vã ra ướt đẫm cả mặt, Đồng như một kẻ điên không còn làm chủ được hành vi của mình nữa, Đồng cứ ký vào giấy nợ để cầm một xấp tiền vào chơi tiếp, rồi lại ký tiếp. Mãi đến lúc kẻ cho vay nhìn Đồng rồi nhếch mép cười mai mỉa: – Cậu có biết từ nãy tới giờ cậu đã nợ tôi bao nhiêu rồi không? Này, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ vào nhé cậu em? Một trăm triệu! Một trăm triệu rồi đấy nhé? Cậu có khả năng trả cho tôi không mà còn đòi vay tiếp? Đồng chới với. Trời ơi! Một trăm triệu! Một trăm triệu! Một số tiền mà cả trong mơ Đồng cũng chưa bao giờ dám mơ thấy thì làm gì ngoài đời thật Đồng có khả năng có nó trong tay mà trả nợ? Lảo đảo té ngồi xuống nền gạch, Đồng liên tiếp bị kẻ cho vay nện vào đầu, cùng với lời xua đuổi: – Cút mau ra khỏi đây! Cút mau mà về chạy tiền đem trả cho tao. Nếu ba ngày sau mày không trả đủ tiền thì đừng có trách tao đấy nhé! Cả mày, cả gia đình mày… Hắn bỏ lửng câu hăm dọa và tung chân đá một cú thật mạnh vào người Đồng làm Đồng lăn tròn mấy vòng ra tới cửa. Đau đớn, nhục nhã và sợ hãi, Đồng cứ ôm đầu và chạy như điên… Giờ đây, ngồi một mình bên bãi rác hoang vu vắng lặng, Đồng thấy cuộc đời mình sao lại đi tới nông nỗi này? Mình đã làm gì gây ra tội lỗi? Mình chỉ muốn cho mẹ và vợ con có được cuộc sống tốt đẹp hơn một chút thôi mà, sao ông trời lại nỡ lòng xô đẩy mình tới bước đường cùng? Chỉ còn khoảng một tuần nữa thôi là đứa bé chào đời! Đáng lẽ ra ngày đó cả nhà Đồng sẽ vuimừng náo nhiệt. Nhưng giờ đây… tất cả sẽ thế nào, Đồng không dám nghĩ tới nữa… Đứa em gái đi lấy chồng hơn năm nay, gia cảnh bên chồng nó cũng không khá giả, nó không thể cưu mang mẹ, chị dâu và đứa cháu sơ sinh được. Rồi mẹ và vợ con Đồng phải sống sao đây?

Cạn khô nước mắt, Đồng ko thể cất lên 1 tiếng khóc vì sự sợ hãi và đớn đau…. 2 chân co quắp lại, mặt và 2 đầu gối úp vào nhau… Hắn ngồi im lìm…. Bất thình lình, hắn nghe thấy âm thanh gì đó khe khẽ, thoang thoáng đâu đây… Hình như là tiếng mèo con… Ko phải… đó là… đó là… tiếng rên…rên lão lề… của người… của ai đó….!!! Đồng đứng lên lần theo tiếng rên mà đi tới. Tiếng rên lúc có lúc không, lúc nghe thật gần lúc lại như ở xa xăm, rất khó xác định được vị trí. Thật cố gắng Đồng mới có thể phán đoán được âm thanh đó phát ra từ một trong những ống cống phía bên kia. Thế là Đồng lần đi tới đó, chui đầu vào từng ống cống để quan sát thật kỹ. Đến cái ống cống nằm lẻ loi tận ngoài chỗ khuất, Đồng mới phát hiện ra có một người đang nằm bên trong. – Ai đó? Ai nằm bên trong đó? Đồng cất tiếng hỏi lớn. Đáp lại lời Đồng chỉ là tiếng gió xạc xào và hình như có một tí âm thanh của tiếng người hòa vào trong đó mà Đồng không làm sao nghe rõ được. – Ai? Ai đó? Đồng lại hỏi lần nữa. Hắn run run khi nghĩ tới trường hợp có thể đây là một xác chết bị bọn cướp giết hại rồi đem giấu vào đây. Hắn nữa muốn bỏ đi nhưng nữa lại muốn chui vào kéo người đó ra để xem coi sống chết thế nào cho thật rõ ràng. Cuối cùng, lòng nhân đạo trong Đồng cũng đã thắng được nỗi lo sợ. Hắn cúi xuống, khom người bò vào trong ống cống, vừa chạm tay vào người đó, hắn cảm thấy một luồng hơi ấm truyền sang tay mình nên đã vững bụng tiến thêm chút nữa và từ từ vừa lôi kéo, vừa gượng đỡ đã đem được người đó ra ngoài. Dưới ánh sáng lờ mờ của vầng trăng non đầu tháng, Đồng hết sức bất ngờ khi nhận biết người đàn ông đang lâm nguy kia không ai xa lạ mà chính là Thống, bạn của Đồng! – Thống! Trời ơi… Tại sao mày lại ra nông nỗi này? Ai hại mày? Mày nói cho tao biết đi! Cả người Thống bê bết máu. Máu ở khóe miệng vẫn không ngừng ri rỉ chảy ra. Đồng hốt hoảng sờ nắn khắp người Thống để xem thương tích nặng nhẹ ra sao, nhưng thật bất ngờ, trên cơ thể Thống hoàn toàn không có một vết tích gì. – Mày nói đi? Có phải đứa nào đã đánh vào đầu mày không? Mày bị thương ở đâu? Đồng lay lay Thống, nôn nóng muốn biết về thương tích của bạn. Thống cố gắng mấp máy môi thốt ra được mấy tiếng thều thào: – Nước… nước… Biết Thống chảy nhiều máu nên đang đòi nước, Đồng vội vã chạy ra bờ sông, hái một chiếc lá cây to bản bên đường cuốn lại làm thành cái phễu không đáy để mức nước đem về cho Thống. Nhấp môi được tí nước, Thống có vẻ đã khá hơn đôi chút. Thống nhướng mắt lên nhìn Đồng, ra dấu cho Đồng cúi xuống thật gần để nghe Thống nói. – Mày cho tao biết đi, đứa nào hại mày? Đồng vẫn chưa thôi nôn nóng. Thống khẽ lắc đầu: – Không ai hại tao, chính lòng tham của tao đã hại tao, và hại cả gia đình tao… – Mày nói gì tao không hiểu. Mày đang giàu sang kia mà, chẳng phải gia đình mày cũng đang sống sung sướng lắm sao? Đồng vừa thắc mắc lại vừa mai mỉa, vì tận trong thâm tâm mình, Đồng vẫn còn rất giận Thống chuyện đã giấu bạn bè cách làm giàu của bản thân. Thống nói nhẹ như hơi gió thoảng qua: – Đã có lần tao nói với mày rồi có khi sống nghèo vẫn hơn. Có thể mày không tin tao nhưng đấy hoàn toàn là sự thật. Tao đã tham lam và chính điều đó đã làm cho gia đình tao tan nát, và cuối cùng bản thân tao phải ra thế này đây! Trước đó, tao cũng như mày bây giờ, tao không tin vào điều đó… – Nhưng điều đó là điều gì? Đồng gắt lên. Thống nhắm mắt lại như đang cố gom hết chút sức lực còn lại để kể cho Đồng nghe tròn câu chuyện: – Đây này, mọi chuyện đều bắt đầu từ vật này đây! Thống run rẩy thò tay vào túi lấy ra một đồng tiền bé xíu đưa cho Đồng. Đồng cầm lấy đồng tiền đưa lên ngang tầm mắt cố quan sát thật kỹ dưới ánh sáng nhạt nhòa. Nó không có gì đặc biệt, cũng giống như cái đồng khoán mà bọn trẻ thường chơi, chỉ khác là có lẽ nó được làm bằng chất liệu tốt hơn nên trông sáng loáng và nhẹ hơn nhiều. – Ngậm vật này vào miệng, sẽ thắng trong mọi ván bài! Nhưng đánh đổi lại, sau mỗi lần thắng trong cuộc đỏ đen ấy, sẽ bị mất đi một điều rất quí giá đối với bản thân. Đó là lời khuyến cáo mà tao đã không tin. Đến lúc thấy có chuyện xảy ra, muốn dừng lại nhưng không thể dừng lại được. Giống như có một thế lực ma quái gì đó khống chế. Mình cứ phải lao vào, lao vào cho tới khi… như thế này đây! Máu trong miệng Thống lúc này không còn ri rỉ chảy ra nữa mà trào ra từng dòng, làm ướt nhòe cả một khoảng lớn trên ngực áo. Đồng hoảng quá, vội nói: – Tao đưa mày vô bệnh viện! Vừa nói, Đồng vừa đưa tay ra định đỡ Thống ngồi lên, nhưng Thống nhẹ lắc đầu: – Vô ích thôi! Không còn gì có thể cứu vãn được cuộc đời tao… Tao đã không chịu tin, chỉ có những đồng tiền chân chính mới có thể đem tới hạnh phúc, ấm no. Còn những đồng tiền không phải có được do bán sức lao động thân xác và trí não thì chẳng những nó không tồn tại được, mà trái lại nó còn mang tới tai họa cho mình… Mày hãy nhớ lấy! Nói vừa dứt câu, Thống thở hắt ra một luồng hơi thật mạnh. Đồng biết là Thống đã qua đời! Hoảng hốt, Đồng nhanh chóng bỏ chạy vì sợ mình bị liên lụy vào cái chết của Thống giữa lúc gia đình đang gặp nhiều điều rắc rối khó khăn thế này thì khốn khổ! Dù sao Thống cũng đã chết rồi, mình bỏ Thống nằm lại đó kể ra cũng không phải nhưng biết sao bây giờ, chắc Thống sẽ hiểu cho mình thôi. Chỉ lát nữa, hoặc chậm nhất là sáng ngày mai thế nào cũng có người phát hiện ra Thống thôi mà… Vừa chạy, vừa nghĩ thế nhưng Đồng vẫn không sao chạy xa cho được. Cuối cùng Đồng đành chạy tới trụ sở cảnh sát báo án. Sau khi ra hiện trường, người ta bắt đầu thẩm vấn Đồng đồng thời với việc tiến hành xét nghiệm tử thi để tìm ra nguyên nhân cái chết. Đồng khai báo rất thành thật nguyên nhân nào hắn có mặt ở nơi đó vào giờ ấy, quan hệ giữa Đồng và Thống ra sao… Đồng khai thật hết, chỉ giấu lại đồng xu và câu chuyện mà Thống đã kể cho Đồng nghe. Người ta kết luận cái chết của Thống là do một nguyên nhân nào đó từ bên trong cơ thể, hoàn toàn không phải do tác nhân bên ngoài, nên khả năng Thống bị giết hại đã bị loại trừ và Đồng cũng được tự do không phiền toái. Một mình lang thang trên dường, Đồng bóp chặt bàn tay đang cầm đồng xu nhỏ và nghĩ về những điều Thống nói… Không, không thể nào lại như vậy dược! Có lẽ trong lúc sắp chết, tinh thần Thống không còn minh mẫn nên nói năng lung tung bậy bạ vậy thôi, chứ làm gì có chuyện được bạc thì phải đánh đổi một sự mất mát khác được? Ông trời đã giúp thì phải giúp cho tới nơi tới chốn chứ, ai lại vừa tặng quà xong lại vung gươm chém? Mình không tin! Đồng lại đưa đồng xu lên ngắm nghía. Nó chỉ là một vật bình thường thôi mà, làm sao có được phép nhiệm màu như Thống nói được? Buồn tình, Đồng vung tay quăng đồng xu ra xa. Một tiếng “keng” khô khốc vang lên tự nhiên làm Đồng nổi hết da gà! Và như có một điều gì hối tiếc, như hoảng sợ thúc giục Đồng phải tìm lại cho bằng được cái đồng xu nhỏ vừa mới quăng đi. Đồng loay hoay tìm xung quanh và nghĩ khó lòng tìm ra được một vật nhỏ bé như vậy trong đêm tối thế này. Nhưng thật bất ngờ, bên vệ đường, đồng xu sáng lên một cách kỳ lạ, như muốn nói với Đồng rằng: – Ta đang ở đây này, mau mau đến đây mà nhặt về! Đồng mừng rỡ nhào tới vồ lấy đồng xu rồi khư khư nắm chặt trong tay và rảo bước đi tiếp. * * * Ma đưa lối quỉ dẫn đường thế nào mà Đồng lại đi đến trước sòng bài mà mới hồi đầu hôm này hắn đã bị người ta mắng chửi, hạ nhục đuổi đi không thương tiếc! Cầm đồng xu trong tay, đứng trước cửa nhìn vào Đồng bỗng cảm thấy như trong lòng mình đang trôi lên một niềm đam mê mãnh liệt! Một người đàn ông từ bên trong nhà bước ra, vỗ vai Đồng: – Hôm nay thua đậm rồi, chú em mày muốn gỡ gạc phải không? Đồng gật đầu như một cái máy. Người đàn ông thúc giục: – Vậy thì còn chần chờ gì nữa mà không chịu bước vào? Đồng bối rối: – Tôi… tôi… Người đàn ông bật cười: – Ha ha ha… Tôi hiểu rồi! Chú em mày hết đạn rồi chứ gì? Không ăn thua chi, cứ mạnh dạn vô, tôi sẽ tiếp đạn cho, tôi rất khoái ngồi nhìn cảnh người ta sát phạt nhau đấy! – Nhưng… nếu lỡ tôi… Đồng ấp úng. Người đàn ông gạt phăng đi: – Chưa vào cuộc chơi không nên nhắc tới hai từ chiến bại chứ chú em! Không sao… không sao, tôi đâu có bắt chú em phải ký vào giấy vay nợ gì đâu mà lo. Chẳng qua, tôi muốn mượn tay người khác chơi thế cho tôi vậy mà! Đồng mừng quá. Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy lo lo vì tự dưng sao lại có người đem tiền đưa cho mình chơi rồi họ ngồi chứng kiến? Mà thôi, chơi giùm cũng được, vay mượn cũng được! Đằng nào thì số nợ kia cũng đã vượt quá sức chi trả của mình rồi, có thêm khoản này nữa hay không thì cũng vậy mà thôi. Đây là cơ hội để mình thử nghiệm điều Thống kể, đồng thời cũng là cơ hội cuối cùng đời mình và gia đình sống hoặc chết đây! Nghĩ vậy nên Đồng rất tự tin và mạnh dạn đi vào. Trước khi bắt đầu trận đấu, Đồng len lén bỏ đồng tiền lên miệng và ngậm chặt lấy nó dưới lưỡi mình. Quả nhiên trận đó Đồng thắng trọn! Đồng chơi liên tiếp ba trận nữa đều thắng hết cả ba! Có người nghi ngờ Đồng gian lận nên đã quan sát rất kỹ nhưng cuối cùng họ phải thật sự nghiêng đầu nể phục Đồng. Thế là tạm thời Đồng đã giải quyết được gần hết nợ nần. Đồng quay về nhà với niềm vuivô hạn, nhưng cũng không tránh khỏi lo âu. Nhưng khi về tới, thấy mẹ và vợ vẫn bình an, Đồng thở phào nhẹ nhõm, nói thầm: – Đã nói rồi mà một khi ông trời đã ra tay cứu giúp thì sẽ không hãm hại mình mà! Sáng hôm sau, Đồng nói với gia đình là mình đi làm, nhưng thật sự hôm đó Đồng la cà ở sòng bạc. Đồng thắng đậm nhiều vố liên tục. Giờ đây Đồng đã xóa sạch nợ nần. Sổ đỏ của gia đình Đồng cũng đã chuộc về được rồi. Còn niềm sung sướng nào hơn! Đáng lẽ ra lúc đó Đồng đã dừng lại không chơi nữa, nhưng có ai bỏ được lòng tham bao giờ, Đồng cũng vậy, Đồng biết số mình đang đỏ thì tội gì không tận dụng cơ hội này mà kiếm chút vốn liếng lo cho mẹ và vợ con? Đồng vuivẻ vừa đi vừa huýt sáo. Nhưng khi vừa bước chân tới cửa nhà Đồng đã hoảng hốt khi nghe tiếng khóc của mẹ. Hắn chạy vội ra nhà sau, chân tay run lẩy bẩy vì cứ tưởng vợ con hắn có chuyện gì. Chừng trông thấy vợ hắn ngồi bên cạnh mẹ, mặt buồn rười rượi thì hắn mới đỡ lo. – Ở nhà có chuyện gì thế em? Hắn nhìn vợ. Vợ hắn ngước cặp mắt đỏ hoe lên nhìn hắn, trả lời: – Cô Út bị rắn cắn, đang cấp cứu ở bệnh viện không biết kết quả thế nào. Nãy giờ mẹ cứ đòi đi, mà mẹ yếu quá em không dám để mẹ đi nên cứ cản lại. Tim Đồng thắt 1ại như có ai đó vừa thò tay vô bóp cho một cái thật mạnh. Hắn run run nói: – Mẹ ở nhà, em ở nhà với mẹ, để anh vô đó coi sao! Đồng chạy một mạch ra đầu hẻm ngoắt tay đón một chiếc xe ôm rồi hối hả giục người ta chạy nhanh tới bệnh viện. Nhưng khi Đồng đến nơi cũng vừa lúc đứa em gái Út của Đồng thở hơi cuối cùng. Rụng rời, Đồng ngồi bệt xuống sàn nhà, tay chân vẫn run lên bần bật. – Trời ơi… chẳng lẽ những gì Thống kể đúng là sự thật hay sao? Hay chỉ là sự trùng hợp không may? Không lẽ nào… Đồng rên rỉ trong lòng. Hắn vừa muôn tin những điều Thống kể, vì rõ ràng điều bất hạnh đang xảy đến với gia đình Đồng. Nhưng đồng thời, hắn lại không muốn tin, vì mỗi ngày có biết bao cái chết, mà những cái chết kia thì đâu có liên quan gì tới đồng xu ma quái này đâu? Đám tang em gái xong, mẹ Đồng như già hơn hàng chục tuổi! Bà đã không còn sức để gượng dậy được nữa. Việc đi đứng loanh quanh trong nhà của bà cũng phải có người dìu đỡ mới đi được. Tí buồn bã, đi lang thang trên phố, đầu óc không ngừng nghĩ ngợi về chuyện đồng xu. Và như thói quen, Đồng lại dừng chân đúng ngay sòng bạc! Như một thỏi nam châm đang chịu tác dụng của lực hút trái cực, chân Đồng lại bước vào sòng bài không theo sự điều khiển của trí não. Đồng lại thắng nhiều ván lớn. Bây giờ Đồng có thể yên tâm chờ ngày đứa bé ra đời, trước mắt là Đồng đã có thể lo cho cuộc sinh nở của vợ mình được tươm tất. Vừa về tới đầu hẻm, Đồng đã thấy mọi người hớt hơ hớt hãi chạy ra. Nhìn thấy Đồng, mấy người xúm lại níu kéo: – Trời ơi, đi đâu mà mọi người tìm mãi không được, tới chỗ cậu làm hàng ngày thì người ta cho biết đã mấy hôm nay cậu không tới… Một người đàn bà ở cạnh nhà nhăn nhó nói. – Có chuyện gì xảy ra thế cô? Đồng cảm giác chân mình bắt đầu nhũn ra. – Mẹ mày té ngã từ lúc nãy, bà con đã giúp đưa vô bệnh viện rồi, vợ mày bụng dạ lặc lè như vậy nên không ai cho đi theo. Mọi người mới chạy kiếm mày đó! Đồng vùng chạy vào nhà hỏi vợ mấy câu rồi lại phóng vào bệnh viện. Mẹ hắn nằm đó, thân người xẹp lép như một bộ xương đang dán chặt xuống mặt giường. Nước mắt hắn trào ra, hắn quỳ bên cạnh giường mẹ, van xin: – Mẹ ơi, mẹ phải tỉnh lại, phải sống với con để còn đón cháu nội ra đời, còn chờ con báo hiếu! Mẹ không được bỏ con mà đi đâu, con còn cần mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!… Ông trời ơi, xin ông hãy tha cho mẹ con, ông có muốn trừng phạt hay đánh đổi điều gì thì bản thân con đây ông cứ hành hạ, xin ông hãy buông tha cho những người thân yêu của con… Mặc cho Đồng van xin, cầu khẩn suốt mấy ngày liền, mẹ hắn vẫn không Đồngnh lại, nhưng bà cũng không chết đi. Bà vẫn sống nhưng sống một đời sống vô tri vô giác! Đồng thề với lòng rằng hắn sẽ không đặt chân tới sòng bài nữa. Số tiền hắn kiếm được cũng tạm nuôi vợ con hắn được một thời gian. Hắn không muốn phải đánh đổi thêm một điều gì nữa. Đồng buồn chán, nặng nề, nhưng nỗi niềm này hắn không thể chia sẻ cùng vợ được. Đồng biết vợ hắn không đời nào bằng lòng để cho hắn đi kiếm tiền bằng các trò chơi đen đỏ, và nhất là trò chơi đó lại dính dáng tới cái đồng xu chết tiệt này, cái đồng xu mới nhìn vào cứ thấy sáng choang, nhưng khi chăm chú nhìn thật kỹ, Đồng lại thấy nó nhuộm đỏ máu người… Đồng ra chợ, ghé vào một quán ăn mua con vịt quay thật lớn rồi lặng lẽ đem tới một ngôi miếu hoang bên đường để khấn vái: – Xin thánh thần phù hộ cho mẹ tôi, cho vợ con tôi được bình yên. Từ nay tôi sẽ không chơi trò này nữa, tôi sẽ không sử dụng đồng xu này nữa… Vừa nói, Đồng vừa lấy đồng xu ném thật xa ra đường rồi qùy xuống xì xụp khấn vái tiếp tục. Khi cúng xong, vừa quay lưng định ra về, Đồng trông thấy một con chó gầy nhom đang đứng ngó chăm chăm vào đĩa vịt quay trên tay Đồng. Cảm thương cho nó, Đồng vội xé một bên cánh vịt ném ra đường cho con chó tội nghiệp hình như đang đói lả ấy. Nó mừng rỡ, vội nhào tới đớp lấy miếng thịt thơm ngon vừa được Đồng quẳng ra cho. – Trời ơi! Đồng hét lên một tiếng. Một chiếc xe ô tô phóng vụt qua đã cán nát vụn con chó nhỏ dưới bánh của nó, miếng cánh vịt văng trở vào cạnh bên chân Đồng. Con chó đáng thương đã bỏ mạng khi chưa kịp nếm thử miếng ăn ngon… Một cảm giác run sợ bất giác bao trùm lấy Đồng. Hắn hốt hoảng bỏ chạy, vừa băng qua bên kia đã vấp phải một tảng đá khiến hắn ngã dúi xuống. Bàn tay hắn chạm vào một vật gì đó thật lạnh. Tò mò, hắn nhặt lên xem. Trời ơi… vật đó lại chính là đồng xu oan nghiệt! Như một kẻ không hồn, Đồng nhét đồng xu vào túi và thất thểu lê từng bước về nhà. Lang thang qua nhiều con đường, cuối cùng Đồng lại nhận thấy mình dừng chân trước ngay sòng bạc! Đồng muốn bỏ chạy thật nhanh, chạy thật xa nhưng cũng lúc đó, hình như có một thứ lực nào cứ thúc giục, lôi kéo Đồng đi vào sòng bạc. Và cuối cùng, lý trí của Đồng đã thất bại hoàn toàn. Đồng như kẻ mông du, lừng lững đi vào và lại tham gia vào cuộc đỏ đen đáng sợ… Khi Đồng ra khỏi sòng bạc thì trong các túi áo, túi quần của Đồng đã đầy nhóc những tờ tiền với mệnh giá rất cao nhưng trong lòng Đồng không hề có được một chút xíu cảm giác thích thú, đắc thắng hay khoái trá nào. Mà trái lại, một điều gì bất an cứ làm trái tim Đồng đập liên hồi và loạn nhịp. Đồng chưa về đến đầu hẻm đã đụng ngay thằng nhỏ ở gần nhà. Nó nói như thét lên: – Chú lên đây cháu chở, mau lên đi, cô đau bụng đã vào bệnh viện từ lâu rồi, hình như là… Đồng không kịp hỏi gì thêm, lập cập nhảy lên ôm chặt lấy thằng nhỏ và giục nó phóng nhanh, nhanh hơn nữa… Trong đầu Đồng hiện ra những cảnh chết chóc thê lương, bên tai Đồng lại nghe văng vẳng tiếng khóc thảm thiết của vợ mình… – Trời ơi… Xin người hãy tha cho vợ con của con… Miệng Đồng thầm kêu lên nhưng lòng hắn đã vô cùng tuyệt vọng, hắn không biết phải làm gì ngoài việc cầu khẩn mặc dù hắn biết rằng không có trời, phật nào chịu ra tay giúp hắn. Thằng nhỏ bỏ Đồng xuống trước cổng bệnh viện. Đồng hộc tốc chạy một mạch vào khu dành cho các sản phụ. Đêm nay bệnh viện vắng lặng đến gai người. Dọc theo dãy hành lang, không thấy bóng một bệnh nhân nào, hình như mọi người đều đã biến mất hết rồi vậy. Đồng vừa chạy tới trước cửa phòng sinh, vừa đứng lại chưa kịp thở dốc lấy hơi đã nghe tiếng thét kinh hoàng của mấy cô hộ sinh và y tá vọng từ bên trong ra. Đồng hốt hoảng, chưa định thần được thì một toán bốn, năm người tông cửa chạy thục mạng ra ngoài, phía bên trong vang lên một tiếng khóc oe oe yếu ớt. Đó là tiếng của một hài nhi! Đồng vùng chạy vào trong. Căn phòng lạnh ngắt. Trên chiếc giường kê giữa phòng là vợ hắn đang nằm im trên đó, đầu nghẹo sang một bên, dưới má lênh láng máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Đồng chưa kịp chạy tới ôm vợ thì lại nghe tiếng trẻ con oe oe. Ngó dáo dác, hắn phát hiện ra đứa bé đang còn bị treo toòng teng lơ lửng giữa gầm giường và mặt đất, bởi cuống rốn và dây nhau thai của người mẹ vẫn chưa được xử lý cắt rời ra! Đồng nhào tới, run rẩy đưa hai tay ra đỡ lấy cái sinh vật bé nhỏ đang lên tiếng ấy. Hắn đưa đứa bé lên ngang tầm mắt và sững sờ nhìn nó, mắt hắn dại đi, hắn không còn cất lên tiếng kêu được nữa mà thay vào đó là một tiếng tru như chó sói đói mồi… Đứa bé trong tay hắn không phải là một con người! Nó không có tay chân, không có gì cả ngoài một thân mình hình chữ nhật, hai đầu mọc ra hai khối tròn tròn. Ở mỗi khối nhìn tương tự như cái đầu của đứa bé, nhưng nó lại không có tóc, không có tai không có mắt mũi, chỉ có một cái lỗ tròn nho nhỏ ngay giữa cái nơi có thể gọi là khuôn mặt. Từ cái lỗ tròn ấy phát ra những tiếng oe oe yếu ớt của đứa bé sơ sinh… Đồng nhìn trân trối vào đó và thấy cái gương mặt đó nó không khác gì đồng xu mà Đồng đang bỏ trong túi áo. Đồng run rẩy giật lùi lại phía vợ, trên tay vẫn còn cầm cái sinh vật quái dị ấy, cùng với mớ dây nhau dài lê lết, giống như nguyên cả một đùm ruột của vợ hắn vừa mới xổ ra… Vợ hắn nằm đó, trên mặt còn hằn rõ nét đau đớn kinh hoàng. Máu trong miệng cô ấy vẫn trào ra tuy hơi thớ đã không còn tồn tại nữa… – Trời ơi! Đồng hét lên vang dội cả một khu bệnh viện. Hắn vứt đứa bé lên giường rồi lại cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, hướng ra bãi rác, đúng cái chỗ mới hôm nào hắn bắt gặp Thống đang quằn quại trong cơn hấp hối. Máu từ trong mũi và hai hốc mắt, hai bên tai Đồng bắt đầu ứa ra hắn không quan tâm, không sợ hãi, hắn đưa tay quệt ngang và lại chạy, chạy mãi. Trái tim hắn co thắt từng cơn, giống như nó đang cố vắt hết những giọt máu còn sót lại trong cơ thể hắn để tống khứ ra ngoài. Máu chảy xối xả, Đồng không còn đủ sức để chạy hay đi nữa, hắn bắt đầu bò lết rồi gần như trườn người trên mặt đường để ra đúng cái ống cống mà Thống đã nằm hôm trước. Giờ đây bỗng dưng đầu óc Đồng Đồngnh táo hẳn ra. Hắn nhận thấy những điều Thống nói quả không sai, vậy mà hắn đã không tin, hắn đã bị lòng tham khống chế. Và sự trừng phạt dành cho lòng tham của hắn quá nặng nề, mà nó lại không chịu giáng trực tiếp vào hắn mà lại cứ nhắm vào những người thân yêu nhất của hắn, đó mới là điều đau đớn hơn cả! Lúc này, Đồng có cảm giác mình đang nghe được tiếng nói của đồng xu: – Ha ha ha… ngươi đã có được tiền như mong ước của ngươi rồi đó… Đồng tiền đối với ngươi là quan trọng nhất đời mà, phải không? Ha ha ha… hãy trở về sòng bài ngay đi, nếu ngươi còn muốn sống… – Không! Không đời nào… Tôi không đời nào quay trở lại cái nơi đáng nguyền rủa ấy… Đồng vừa lết đi, vừa cố sức vùng vẫy để thoát ra cái thế lực vô hình đang cố kéo Đồng về với nơi đỏ đen khốn kiếp. Khi sức tàn lực kiệt, Đồng cảm nhận được lưỡi hái của thần chết đã kề sát vào cổ họng mình rồi, hơi lạnh đã lan tỏa xuống khắp cơ thể Đồng. Hắn chỉ còn có thể rên lên những tiếng nhẹ như gió thoảng… Bất chợt, bãi rác lại xuất hiện một kẻ lang thang chán đời… Đồng hốt hoảng, hắn không muốn những việc kinh khiếp này lại tiếp tục lặp lại, tiếp tục xảy ra với một người khác, một gia đình khác… Hắn cho tay vào túi áo lục tìm đồng xu, hắn muốn vứt nó đi nhưng không còn sức để vung tay lên nữa. Ở đằng kia hình như kẻ lang thang đã nhận ra tiếng rên của Đồng, người đó đang dò dẫm đi tìm. Trong đầu Tí chợt lóe lên một ý nghĩ: – Mình phải chôn vùi cái đồng xu ma quỷ, đồng xu thấm đẫm máu tanh này phái biến mất cùng thân xác của mình, để mãi mãi không ai còn bị nó điều khiển nữa… Đồng run rẩy nhét đồng xu vào miệng và cố gom hết sức tàn để nuốt trọn nó xuống bao tử. Hình như trong cuống họng của Đồng có những móng vuốt đang cào cấu thật mãnh liệt, cơn đau làm Đồng chỉ muốn khạc nhổ đồng xu trở ra nhưng Đồng đã cắn răng chịu đựng vì hắn đã quyết định không để chuyện này tái lập với bất kỳ ai. Khi kẻ lang thang kia tìm thấy Đồng thì hắn đã chết rồi! Mặt mày, thân thể đẫm máu, miệng há hốc hai mắt lồi ra một cách khủng khiếp. Từ trong miệng hắn máu tươi vẫn còn đang trào ra không ngớt… Hình ảnh chết của Đồng và Thống giống hệt như nhau.
Về Đầu Trang Go down
https://miendathua.forumvi.net
 
Máu thấm tiền xu
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Pham nhan tu tien Chương 2419: Chân tiên chi thân (thượng)
» Đạo mộ bút ký Phần 4: Vân Đỉnh thiên cung
» pham nhan tu tien Chương 2427: trảm tiên (Trung )
» pham nhan tu tien Chương 2428 : Trảm Tiên (hạ)
» Tuyển Mod........nè!!!!!ai hứng thú thì tham gia nhé.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Khotangtruyenmatonghop :: Tổng Hợp Sách :: Kho truyen :: Truyện Ma, Kinh Dị, Hình Sự, trinh Thám-
Chuyển đến